Tình yêu tự nhiên sinh ra và đột ngột chết đi.
Đôi khi chúng ta chẳng thể làm gì khi sự ra đi đến quá ư đột ngột.
Bản thân không đủ sức đề kháng để chống chọi mọi nỗi đau.
Nước mắt rơi rất mau và tim nhiều ngày sau vẫn nhói.
Yêu thương làm cho chúng ta khổ đau. Nhưng không tình yêu lại khiến chúng ta nhìn nhau nhàm chán…
Cuộc sống cứ chảy trôi theo thời gian. Khi ta quá yêu một người, độc ác – bỗng chốc người đó biến mất khỏi cuộc đời ta như một cơn gió thoáng qua không dấu vết, ta sẽ cảm thấy như thời gian trở nên quá trái ngang. Nó cứ trôi đi khi trong ta đang là vô vàn đơn độc.
Nếu cứ nhớ mãi về một chuyện đã qua, nhắc mãi về một người đã xa, và tìm kiếm mãi một cuộc tình đã chết, ta sẽ chẳng được gì hết, ngoài nỗi nhớ dại điên và những cơn đau triền miên hành hạ mọi miền ký ức.
Đối với một số người, tình yêu không là gì cả. Đối với không ít kẻ như tôi, tình yêu là tất cả những gì kẻ đó muốn có và sẵn sàng vì nó mà hy sinh… chính mình.
Chúng ta lựa chọn cách chúng ta sống, chấp nhận cách chúng ta yêu.
Đời xoay chuyển nhưng lòng không thay đổi.
(ST)