Ngày cuối năm, ai cũng háo hức lạ thường. Người người kéo nhau đi đường hoa, xem pháo hoa giao thừa.
Gia đình Đan không có “truyền thống” xem pháo hoa, cứ đến giao thừa là ba mẹ Đan lại…lăn đùng ra ngủ. Mọi năm, Đan cũng chỉ thức khuya online xem ai “xông đất” blog của mình, hoặc chat chit với Hoàng Anh trên mạng. Nhắc đến Hoàng Anh, Đan sực nhớ ngay, phải rồi, mình có “bạn trai” chứ bộ. Sao không thử rủ hắn đi xem pháo hoa?
Vừa nghĩ đến đó thì Đan đã nghe tiếng người gọi cửa, không ai khác chính là “bạn trai” của nó.
- Tặng bà nè - Hoàng Anh chìa con thú bông nhỏ xíu cho Đan - Quà cuối năm!
- Thấy ghê quá! Chỉ đóng giỡn thôi mà ông làm thiệt sao?
- Bà mới ghê đó! Năm nào tui chả tặng quà cho bà!
Đan giật mình. Phải rồi, năm nào Hoàng Anh không tặng quà cho nó. Chỉ vì nó không để ý nhớ kỹ, hơn nữa, từ sau câu nói hôm qua của Hoàng Anh về lời đề nghị thử yêu nhau, Đan đều cảm thấy “nhất cử nhất động” của hắn có vấn đề. Nó luôn trong trạng thái đề phòng mức cao nhất, để không dính vào “bẫy yêu” của hắn. Nhưng ngẫm lại Đan mới thấy, hắn thật sự đâu có ý gì, chỉ vì Đan suy nghĩ nhiều quá mà thôi.
Hoàng Anh dẫn Đan đến khu chung cư cũ kỹ, theo lời hắn thì ở đấy có một cái sân thượng rộng lớn, có thể nhìn thấy rõ pháo hoa mà không cần phải chen chúc lên tận trung tâm Sài Gòn. Đan háo hức đồng ý cả hai tay hai chân. Chưa có năm nào nó được đi xem pháo hoa với bạn bè cả.
Sân thượng vắng tanh, nhìn từ trên xuống, Đan thấy rõ cả thành phố đang thức, hàng triệu con người đang nao nức chờ đón khoảnh khắc giao mùa. Một luồng gió lạnh chạy ngang qua, Đan vừa run lên thì một chiếc áo khoác được choàng lên vai nó. Đan quay sang nhìn Hoàng Anh, hắn cười, nụ cười dưới những ánh đèn mờ ảo trông thu hút đến lạ. Vậy mà từ lâu, nó không bao giờ để ý, nó cứ luôn miệng chê thằng bạn mình cù lần, ngốc nghếch, nhưng bây giờ nó thấy rằng, hắn cũng tốt bụng và…khá dễ thương đấy chứ!
- Ông thích Linh ở điểm nào - Đan hỏi.
- Linh học giỏi, dịu dàng, xinh xắn và…hay vuốt tóc - Hoàng Anh đáp.
- Vuốt tóc thì sao?
- Tui thích nhìn con gái vuốt tóc, lúc đó trông họ rất thu hút và đáng yêu.
Đan đưa tay vuốt đuôi tóc như…rễ tre của mình. Rồi nó thở dài, con trai thật là khó hiểu, chỉ có việc vuốt tóc thôi mà cũng xao xuyến được sao? Nếu là con gái, chính xác nếu là Đan, thì nó sẽ xao xuyến về cái gì của Hoàng Anh nhỉ, à, nụ cười…
- Hôm qua tui cứ suy nghĩ mãi một chuyện - Hoàng Anh nói tiếp.
- Chuyện gì?
- Chuyện nếu tui yêu bà!
Nghe đến đó, không hiểu sao tim Đan đập nhanh hơn trước, nó cố làm mặt bình tĩnh rồi hỏi tiếp.
- Suy nghĩ đến đâu rồi!
- Chẳng đến đâu cả! - Hoàng Anh gãi đầu - Vốn dĩ là…tui không có yêu bà được. Hề hề...
Đan không nói gì. Thật tình là từ hôm qua đến giờ, nó cũng suy nghĩ mãi về chuyện ấy, rồi các dây thần kinh cảm xúc trong nó xoắn tít cả lên, để sáng sớm tỉnh dậy, nó nhớ đến Hoàng Anh như một người nào khác, không phải là thằng bạn thân thưở nào, nó cũng chẳng biết tại sao lại thế, chỉ là từ khi nghĩ đến chuyện Hoàng Anh trở thành người bạn trai thật sự của mình, nó cảm thấy hắn cũng…thích hợp lắm chứ! Vậy mà Hoàng Anh buông một câu khá…đau lòng với nó.
Nhưng Đan mặc kệ, dù gì cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cũng chỉ là giả sử đặt vào một chữ “Nếu”. Còn hiện tại, nó và hắn vẫn là hai đứa bạn thân, không thể để chuyện tình cảm phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp này được. Đan tự nhủ như thế.
- Mẫu người con trai mà bà thích sẽ thế nào? - Hoàng Anh ngước nhìn bầu trời, hỏi bâng quơ.
Đan quay sang nhìn hắn, mỉm cười và nói:
- Là người luôn hiểu tui thích gì, đang nghĩ gì, muốn được tặng quà gì cuối năm, luôn sẵn sàng dắt tui đi ăn hay mua sắm quần áo, luôn nắm tay tui mỗi khi dạo phố. Thỉnh thoảng hơi ngốc nghếch để tui có thể dùng guốc nện vào đầu tên ấy.
Đan vừa dứt lời thì Hoàng Anh quay lại nhìn nó đầy ngạc nhiên.
- Nè! Tui không có ý gì đâu nhưng mẫu người bà thích sao mà…giống tui thế?
Loạt pháo hoa đầu tiên được bắn lên nền trời cao vút. Trong khoảnh khắc, Hoàng Anh thấy Đan cười trong veo và tinh nghịch.
Sáng mồng một, vừa tỉnh mắt thì Đan đã thấy hàng loạt tin nhắn trong điện thoại. Nó ngáp dài, chắc hẳn là những tin nhắn chúc Tết như mọi năm.
Nó lướt qua hết các tin nhắn rồi tick vào tin nhắn của Hoàng Anh “Bạn gái tui ơi, ngủ nướng quá nhé! Dậy đi chúc Tết ông bà rồi tối nay đi Đêm hội tình nhân với tui đó!”. Chưa kịp đánh răng rửa mặt gì, Đan bấm số và mắng té tát.
- Suốt ngày ông chỉ biết có Linh Linh Linh thôiiii! - Đan thét lớn trong điện thoại.
- Ghen hả? - Hoàng Anh hỏi ngay mà không cần suy nghĩ.
Lúng túng, Đan không biết làm gì, nó thẳng tay…cúp máy. Tự dưng nó ghét Hoàng Anh ghê gớm, từ sau hôm “giả vờ yêu” ấy, mỗi ngày trôi qua nó lại có một cảm xúc khác với Hoàng Anh, mà nó cũng chẳng thể biết đó là gì. Phải chi bây giờ mà được đi học, mình sẽ nhảy vào lớp cắn xé cào cấu tên ấy cho bõ ghét - Đan nghĩ thầm - Tức một nỗi, tối nay phải đóng vai bạn gái hắn, làm sao mà có thể hung dữ được chứ…
Đan toan đứng dậy thì lại một tin nhắn nữa hiện đến, của Hoàng Anh.
- Đầu năm đừng có cãi nhau, ngốc à. Năm mới vui vẻ nhé!
7 giờ tối. Nhà thằng Cường bắt đầu nhộn nhịp với những bản tình ca du dương, những cặp đôi khoác tay nhau đi vào. Đan và Hoàng Anh cũng không ngoại lệ, cả hai đi đâu là những câu hỏi dồn dập theo tới đó, chẳng ai có thể ngờ một ngày đẹp trời nào đó mặt trăng lại có thể yêu mặt trời.
Hoàng Anh vừa đi vừa nhìn trước ngó sau, tìm kiếm Linh trong đám bạn lóc chóc lớp mình. Vừa lúc ấy thì một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Đan, nó quay lại rồi sửng sốt. Linh nhìn nó mỉm cười, với mái tóc cắt ngắn, bộ cánh sặc sỡ và một gương mặt dày cộm những lớp phấn. Trong lúc Đan còn chưa kịp hỏi gì thì Hoàng Anh đã đứng nhìn Linh với mắt chữ A mồm chữ O, hắn đang ước gì mình đã nhìn lầm người.
- Linh lạ quá…Đan nhận không ra luôn… - Đan nói.
- Có gì đâu! - Linh láu lỉnh đáp - Để mái tóc dài “cổ lổ sỉ” quá, tóc “tomboy” bây giờ là mốt!
Linh vừa dứt lời thì thằng Cường đi đến, khoác vai cô bạn và nói với cả hai.
- Đẹp không? Phong cách năng động này là tao chỉ cho Linh đấy!
- Chả đẹp gì cả! - Hoàng Anh đáp ngay, mặt thất vọng thấy rõ, đoạn hắn nhìn Linh rồi nói - Mái tóc dài ngày xưa của Linh đẹp hơn…
Hoàng Anh chưa dứt câu thì thằng Cường đã cười khẩy.
- Mày quê mùa quá! Thảo nào chỉ thích được những dạng con gái kiểu “cổ” như bạn Đan nhà ta.
Đụng chạm tự ái, Đan quay lưng đi thẳng ra ghế đá ngoài sân, bỏ lại phía sau tiếng gọi với theo của Hoàng Anh. Nhạc bắt đầu lớn hơn, khi những tiếng cười nói vang lên dồn dập thì thằng Cường nắm tay Đan giơ cao và tuyên bố với mọi người về tình cảm của cả hai. Đám đông vỗ tay ầm ĩ, bất chợt Đan ngoảnh đầu tìm kiếm Hoàng Anh.
Hoàng Anh đứng nơi góc cửa nhìn Linh như thể một sinh vật lạ, hắn bỗng cười nhạt, ánh mắt tiếc nuối một điều đẹp đẽ đã qua rồi. Đan bước tới, đưa tay cốc đầu hắn.
- Làm gì ngẩn tò te vậy?
- Hơi hụt hẫng một tẹo - Hắn thở dài.
- Ông thừa biết hôm nay thằng Cường sẽ giới thiệu Linh với bạn bè mà?
- Tui không nói chuyện đó. Tui đang nhớ một người.
- Linh ngày xưa phải không?
- Mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, bà nhỉ?
Cả hai im lặng, tự thấy mình lạc lõng trong Đêm hội tình nhân náo nhiệt này quá. Đan chau mày, đầu năm thì không được ỉu xìu như vậy. Phải làm một cái gì đó kẻo mọi người lại nghi ngờ hai đứa yêu giả. Chưa nghĩ ra được gì thì Hoàng Anh giật bắn người khi thằng Cường xướng thật to tên nó.
- Mình lặp lại, mời bạn Hoàng Anh bước lên đây cho mọi người... “chặt chém”!
Hoàng Anh bị các nhóm đẩy lên phía trên, Đan ngơ ngác nhìn theo, thằng Cường vỗ vai Hoàng Anh rồi nói.
- Đây là khách mời đầu tiên trong trò chơi này. Bạn Hoàng Anh hãy giới thiệu với mọi người bạn gái của bạn và lý do bạn thích cô ấy.
Đám đông quay phắt lại nhìn Đan. Nó đỏ mặt muốn chui tọt xuống bất kỳ cái lỗ nào. Mới vài giây trước, nó còn buồn thay cho Hoàng Anh khi thấy vẻ tiếc nuối của hắn nhìn Linh. Nhưng bây giờ, nó chỉ muốn mọi vật đứng yên bất động, chỉ có nó và Hoàng Anh ngoài dòng chảy thời gian, để nó phi thẳng lên trên ấy mà nện guốc vào đầu tên ngốc này.
Hoàng Anh đứng bất động một vài giây, nhưng sau khi hoàng hồn, hắn bỗng nhìn Đan chăm chú rồi nở một nụ cười, nói to.
- Mình thích Đan. Vì bạn ấy học cực ẹ, lại dữ dằn, không xinh xắn, nấu ăn dở tệ và mái tóc như rễ tre...
Cả đám đông đang trố mắt ngạc nhiên thì một chiếc guốc từ phía dưới bay thẳng vào trán Hoàng Anh. Hắn chới với ngã lăn quay ra giữa sàn, thằng Cường chạy tới đỡ “nạn nhân” và hỏi dồn dập.
- Mày điên à? Đó đâu phải là lý do mày thích Đan?
- Nếu không phải như thế thì tao không biết lý do vì sao tao thích Đan cả.
- Vì sao thích một người mà mày cũng không biết sao? - Những tên con trai phía dưới thắc mắc hỏi.
Hoàng Anh ôm trán, nhìn gương mặt đầy vẻ...căm phẫn của Đan rồi bật cười, nói:
- Ừ! Tao không biết! Nếu biết thì tao đã thôi không thích Đan rồi!
Cả bọn “Ồ” một tiếng rồi vỗ tay đôm đốp, Đan quay lưng đi thẳng ra cửa, mặt đỏ như gấc. Hoàng Anh lại chay theo sau. Những tiếng nói cười lại rộn lên, một giọng nói vang to trong đám đông rồi lại chìm lỉm để những bài hát cất tiếng.
- Valentine vui vẻ nhé mọi người!
Hoàng Anh vẫn ôm trán và chạy theo sau...
CÒN TIẾP
Như nhờ mình post mà chẳng thấy tăm hơi, chẳng cm